37. Cuộc Hành Trình Sinh Mệnh

Một người sang Nam Mỹ thì cố gắng tìm hiểu thời tiết để họ có thể mang theo các loại y phục phù hợp. Họ hỏi thăm dân chúng ở đó nhiều điều để họ có thể viếng thăm những danh lam thắng cảnh và tận hưởng những thú vị đặc thù nhất của chuyến du lịch. Những người khôn ngoan sáng suốt cũng thế. Nếu họ sắp chi một khoản tiền nào đó cho chuyến du lịch, tức là họ muốn đạt những điều tốt đẹp nhất để xứng đáng với đồng tiền bát gạo của họ.

Tuy nhiên, trong cuộc sống, chúng ta thường rất là khờ dại. Chúng ta lên đường như thể muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, chả đặt thành vấn đề. Chúng ta thường bỏ lỡ những điều tốt đẹp nhất trên tuyến đường, bởi vì chúng ta không đủ sáng suốt để tham khảo ý kiến với người đã thực hiện cuộc hành trình đó. Chúng ta vất đi bao kho tàng sức khỏe, thời gian và trí tuệ, tất cả chỉ vì mình không chịu học tập để sử dụng chúng một cách hữu hiệu nhất.

Sự khác biệt giữa du khách sang Nam Mỹ và chính chúng ta là chỗ đó. Anh ấy không buộc phải thực hiện cuộc hành trình trừ phi anh ấy muốn. Tuy nhiên, chúng ta đã ở trên tuyến đường và phải tiếp tục cuộc hành trình dẫu cho mình thích hay không thích, vì vậy cho nên làm cuộc hành trình sáng suốt, chu đáo chắc chắn là tốt đẹp hơn cuộc hành trình ngu ngơ, tệ hại.

Đến đây thì Luật nghiệp báo lại xuất hiện. Nếu chúng ta thực hiện cuộc hành trình một cách tồi tệ thì hậu quả sẽ là khổ đau. Chúng ta có thể không tin điều này, nhưng sự ngu ngơ của chúng ta sẽ không thay đổi được quy luật đó. Quy luật này không bao giờ sai lạc ở bất cứ nơi nào hay bất cứ lúc nào.

Những gì chúng ta suy nghĩ, nói năng hay hành động sẽ luôn luôn mang lại hậu quả tốt xấu tương ứng. Có những tôn giáo trên thế giới giả vờ chỉ vẽ môn đồ của họ cách thức thoát khỏi Luật nghiệp báo, nhưng đó là những tà đạo. Không ai có thể trốn tránh được. Cách khôn ngoan duy nhất là nhận ra quy luật đó và hãy suy nghĩ, nói năng và thực hiện cho được những điều ân ích, chân chính. Khi làm được việc này, tức là chúng ta đang thực hiện cuộc hành trình sinh mệnh một cách đúng đắn.

Thường thì rất khó khăn gian khổ mới suy nghĩ, nói năng và hành xử được những điều chân chính; chúng ta cần có người trình bày cho chúng ta thấy cách thực thi việc này. Đức Phật đã khai sáng con đường sau bao nhiêu năm lao tác, nỗ lực, và Ngài sẵn lòng giúp đỡ chúng ta bằng kinh nghiệm của Ngài.

Có hai cách học hỏi mọi thứ trong cuộc đời này - một là khó, hai là dễ. Cách khó là dựa vào kiến thức và kinh nghiệp của chính chúng ta, thường thì rất nghèo nàn, chẳng cần đến lời khuyên của ai. Và hai là lắng nghe lời chỉ giáo của người đã học tập được các thứ đó.

Nếu theo cách khó, từ chối mọi sự giúp đỡ, chúng ta ắt phải phạm nhiều lỗi lầm và rồi chúng sẽ mang lại đau khổ. Nếu tha thiết lắng nghe bậc Đạo Sư của mình thì chúng ta sẽ thấy con đường bằng phẳng hơn, và rồi sẽ đến đích nhanh chóng hơn nhiều.

Tôi không muốn nói bậc Đạo Sư của chúng ta sẽ làm việc thay cho chúng ta - không ai có thể làm được điều này; chúng ta phải tự mình dấn thân lên đường. Đức Phật sẽ chỉ đường cho chúng ta, sẽ trao cho chúng ta những giới luật nhất định, và những giới luật đó sẽ giúp chúng ta suy nghĩ, nói năng và hành động một cách sáng suốt.

Công việc khó khăn sẽ vẫn là của chúng ta; sự khác biệt chính là chỗ đó. Chúng ta sẽ biết tại sao chúng ta phải làm những việc này. Chúng ta sẽ có trí tuệ trong tâm chứ không phải vô minh ngu muội.

Nếu chúng ta đã khởi sự lên đường sai lầm thì còn nhiều thời gian để làm lại một khởi sự mới. Đức Phật không bao giờ từ chối chỉ đường cho bất cứ ai.

Chúng ta tiếp tục lên đường sai lầm càng lâu bao nhiêu thì khi quay gót bước lui sẽ càng khó khăn bấy nhiêu. Hãy ghi nhớ điều này khi chúng ta suy nghĩ, nói năng hay thực hiện những gì không đúng, và hãy trở lại với con Đường tám nhánh cao quý của Đức Phật càng nhanh càng tốt.