Trong bài trước, ta thấy tất cả chúng ta nên đứng chung với nhau. Có một truyện thần thoại nhỏ gọi là Mộc thần. Truyện này minh họa cho cái gọi là chung lưng đấu cật đó.
Thuở nọ có một thần vương rất sáng suốt. Ngài cai trị các mộc thần. Một hôm, ngài gọi tất cả các mộc thần đến trước mặt, bảo họ chọn một loại cây thích hợp nhất theo lời khuyên của ngài. Hãy chọn những cây đứng sát nhau trong rừng. Ta đã chọn cây sồi khổng lồ đứng giữa rừng để làm nhà; các ngươi nên sống gần ta được chừng nào tốt chừng đó. Dù sao thì cũng nên tránh những cây đứng trơ vơ giữa trời.
Những mộc thần khôn ngoan tuân theo lời khuyên của vị minh quân và chọn những cây đứng bên nhau, còn bọn ngu ngốc thì nói:
"Tại sao chúng ta phải ở sát bên nhau? Chúng ta hãy đi đến những cây mọc trên các cánh đồng ngoài thành".
Ngày kia có một cơn bão khủng khiếp quét qua vùng nông thôn. Cây cối mọc trên những cánh đồng gần thành đều bị trốc gốc vì không nơi nương tựa, còn trong rừng, cây cối không bị tổn thương, vì chúng đứng san sát bên nhau và cận kề với nhà vua đến nỗi không một ngọn gió nào có thể thổi ngã chúng.
Những mộc thần khốn khổ, thấy cây cối bị gãy đổ, bèn đến rừng bày tỏ bao nỗi phiền muộn của mình với nhà vua. "Chỉ vì các khanh không nghe ta" ngài nói:
"Người ta nên đứng bên nhau nhu cây cối san sát trong rừng. Bão tố chỉ thổi ngã cây nào lẻ loi đơn độc".