Khi còn trẻ, chúng ta nên suy nghĩ chín chắn về những gì chúng ta định thực hiện cho cuộc đời mình; những gì chúng ta sắp duy trì trước mắt. Chúng ta không được lẫn lộn từ ý tưởng và lý tưởng. Chúng ta hãy xem chúng có ý nghĩa gì.
Chúng ta đôi khi nói đến một lý tưởng hay ý nghĩ do tâm trí phát sanh. Chúng ta đang suy nghĩ liên miên, và cái mà chúng ta suy nghĩ đó được gọi là "ý tưởng". Từ "lý tưởng" có nghĩa là ý tưởng nhất định, một ý tưởng không thay đổi thì không biến đổi, nhưng luôn luôn tồn tại giống nhau. Ý nghĩ của chúng ta đang liên tục thay đổi. Khi thì nghĩ đến việc học hành, lúc thì nghĩ đến chuyện đùa giỡn; khi thì nghĩ đến nhà cửa, lúc thì nghĩ đến trường ốc. Đây là những ý nghĩ đang thay đổi; nhưng ý nghĩ đó luôn luôn tồn tại với chúng ta, gắn chặt với chúng ta, đó là thành phần của cái được gọi là "lý tưởng".
Lý tưởng không chỉ như thế mà còn là một ý tưởng cố định, chi phối đức hạnh, và theo đó tính nết dần dần được uốn nắn. Mọi người trong chúng ta nên có một lý tưởng - một lý tưởng cố định, chi phối đức hạnh của mình. Chúng ta nên tạo cho chính mình cái lý tưởng này. Sau đây là một số sự kiện tạo nên thành phần lý tưởng của chúng ta: Trước nhất là phải yêu quý "tôn giáo của mình".
Tất cả các em nam nữ Phật tử, cư sĩ Phật tử phải tạo cho được thành phần lý tưởng của mình là yêu quý tôn giáo. Nhưng chúng ta không thể yêu quý những gì chúng ta không biết, vì thế chúng ta phải nghiên cứu tôn giáo và cuộc đời của bậc Đạo Sư đã thành Đấng Giác Ngộ Hoàn Toàn. Kế đó là phải yêu quý "quê hương đất nước của mình". Mọi người phải xây dựng quê hương mình thành thành phần lý tưởng. Khi học lịch sử là chúng ta đang học cách trở thành những công dân tốt của đất nước mình.
Giáo Pháp Của Đức Phật