Phẩm Pháp Sư Thứ Mười

KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOA - PHẨM PHÁP SƯ THỨ MƯỜI
Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập Hán Dịch. Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh Việt Dịch

1. Lúc bấy giờ, Đức Thế Tôn nhân nói với Dược Vương Bồ Tát để bảo tám muôn Đại sĩ rằng: "Dược Vương! Trong đại chúng đây vô lượng hàng chư Thiên, Long vương, Dạ xoa, Càn thát bà, A tu la, Ca lâu la, Khẩn na la, Ma hầu la dà, nhơn cùng phi nhơn, và Tỳ kheo, Tỳ kheo ni, Ưu bà tắc, Ưu bà di, hạng cầu Thanh văn, hạng cầu Bích chi Phật, hạng cầu Phật đạo, các loại như thế đều ở trước Phật nghe kinh Diệu Pháp Liên Hoa một bài kệ một câu nhẫn đến một niệm tùy hỷ đó, ta đều thọ ký cho sẽ được vô thượng chánh đẳng chánh giác."

Phật bảo Dược Vương: "Lại sau khi Đức Như Lai diệt độ, nếu có người nghe kinh Diệu Pháp Liên Hoa, nhẫn đến một câu niệm tùy hỷ đó, ta cũng thọ ký đạo vô thượng chánh đẳng chánh giác cho.

Nếu lại có người thọ trì đọc tụng, giải nói, biên chép kinh Diệu Pháp Liên Hoa, nhẫn đến một bài kệ, đối kinh điển này cung kính xem như Phật. Các thứ cúng dường, hoa, hương, chuỗi ngọc hương bột, hương xoa, hương đốt, lọng lụa, tràng phan, y phục, kỹ nhạc, nhẫn đến chấp tay cung kính. Dược Vương nên biết! Các người trên đó đã từng cúng dường mười muôn ức Phật, ở chỗ các Đức Phật thành tựu chí nguyện lớn vì thương xót chúng sanh mà sanh vào nhân gian.

Dược Vương! Nếu có người hỏi những chúng sanh nào ở đời vị lai sẽ được làm Phật? Nên chỉ các người trên đó ở đời vị lai ắt được làm Phật. Vì sao? Nếu có gã thiện nam, người thiện nữ nào ở nơi kinh Pháp Hoa nhẫn đến một câu, thọ trì, đọc tụng, giải nói biên chép. Các thứ cúng dường kinh quyển, hoa, hương, chuỗi ngọc, hương bột, hương xoa, hương đốt lọng lụa, tràng phan, y phục, kỹ nhạc chấp tay cung kính. Người đó tất cả trong đời đều nên chiêm ngưỡng sùng phụng. Nên đem đồ cúng dường Như lai mà cúng đó. Phải biết người đó là Bồ Tát lớn thành xong đạo vô thượng chánh đẳng chánh giác, vì thương xót chúng sanh mà nguyện sanh trong đời để rộng nói phân biệt kinh Diệu Pháp Liên Hoa, huống lại người trọn hay thọ trì và các thứ cúng dường.

Dược Vương nên biết! Người đó tự bỏ nghiệp báo thanh tịnh sau khi ta diệt độ vì thương chúng sanh mà sanh nơi đời ác, rộng nói kinh này. Nếu người thiện nam, người thiện nữ đó, sau khi ta diệt độ có thể riêng vì một người nói kinh Pháp Hoa, nhẫn đến một câu, phải biết người đó là sứ của Như Lai, Đức Như Lai sai làm việc của Như Lai, huống là ở trong đại chúng rộng vì người nói.

Dược Vương! Nếu có người ác dùng tâm không lành ở trong một kiếp hiện ở trước Phật thường chê mắng Phật, tội đó còn nhẹ. Nếu có người dùng một lời dữ chê mắng người tại gia hay xuất gia đọc tụng kinh Pháp Hoa, tội đây rất nặng.

Dược Vương! Có người đọc tụng kinh Pháp Hoa, phải biết người đó dùng đức trang nghiêm của Phật tự trang nghiêm mình, thời được Như Lai dùng vai mang vác. Người đó đến đâu, mọi người nên hướng theo làm lễ, một lòng chắp tay cung kính cúng dường, tôn trọng, ngợi khen: hoa, hương, chuỗi ngọc, hương bột, hương xoa, hương đốt, lọng nhiễu, tràng phan, y phục, đồ cúng bậc thượng của trong loài người mà đem cúng dường cho người đó, nên cầm hoa báu trời mà rải cúng đó, nên đem đống báu trên trời dâng cho đó.

Vì sao? Người đó hoan hỷ nói pháp, giây lát nghe pháp liền được rốt ráo vô thượng chánh đẳng chánh giác vậy.

Bấy giờ, Đức Thế Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:

2. Nếu muốn trụ Phật đạo. Thành tựu trí tự nhiên. Thường phải siêng cúng dường. Người Thọ trì Pháp Hoa. Có ai muốn mau được. Nhứt thiết chủng trí tuệ. Nên thọ trì kinh này. Và cúng dường người trì. Nếu người hay thọ trì. Kinh Diệu Pháp Liên Hoa. Nên biết là sứ Phật. Thương nhớ các chúng sanh. Những người hay thọ trì. Kinh Diệu Pháp Liên Hoa. Xa bỏ cõi thanh tịnh. Thương chúng nên sanh đây. Phải biết người như thế. Chỗ muốn sanh tự tại. Ở nơi đời ác này. Rộng nói pháp vô thượng. Nên đem hoa, hương trời. Và y phục, báu trời. Đống báu tốt trên trời. Cúng dường người nói pháp. Đời ác, sau ta diệt. Người hay trì kinh này. Phải chấp tay lễ kính. Như cúng dường Thế Tôn. Đồ ngon ngọt bậc thượng. Và các món y phục. Cúng dường Phật tử đó. Mong được giây lát nghe. Nếu người ở đời sau. Hay thọ trì kinh này. Ta khiến ở trong người. Làm việc của Như Lai. Nếu ở trong một kiếp. Thường ôm lòng chẳng lành. Đỏ mặt mà mắng Phật. Mắc vô lượng tội nặng. Có người đọc tụng trì. Kinh Diệu Pháp Hoa này. Giây lát dùng lời mắng. Tội đây còn hơn kia. Có người cầu Phật đạo. Mà ở trong một kiếp. Chấp tay ở trước ta. Dùng vô số kệ khen. Do vì khen Phật vậy. Được vô lượng công đức. Khen ngợi người trì kinh. Phước đây lại hơn kia. Trong tám mươi ức kiếp. Dùng sắc thanh tối diệu. Và cùng hương, vị, xúc. Cúng dường người trì kinh. Cúng dường như thế rồi. Mà được chốc lát nghe. Thời nên tự mừng vui. Nay ta được lợi lớn. Dược Vương! Nay bảo ông. Các kinh của ta nói. Mà ở trong kinh đó. Pháp Hoa tột thứ nhất.

3. Lúc bấy giờ, Phật lại bảo Ngài Dược Vương Đại Bồ Tát: "Kinh điển của ta nói nhiều vô lượng nghìn muôn ức, đã nói, hiện nói, sẽ nói, mà ở trong đó kinh Pháp Hoa rất là khó tin khó hiểu.

Dược Vương kinh này là tạng bí yếu của các Đức Phật, chẳng có thể chia bủa vọng trao cho người. Kinh đây là của các Đức Phật giữ gìn từ xưa đến nay chưa từng bày nói, mà chính kinh này khi Như Lai đương hiện tại còn nhiều kẻ oán ghét, huống là sau lúc Phật diệt độ.

Dược Vương nên biết! Sau khi Như Lai diệt độ, người nào có thể biên chép, thọ trì, đọc tụng, cúng dường vì người khác mà nói, thời được Như Lai lấy y trùm đó, lại được các căn lành, phải biết người đó cùng Như Lai ở chung, được Đức Như Lai lấy tay xoa đầu.

4. Dược Vương! Nơi nơi, chỗ chỗ, hoặc nói, hoặc đọc, hoặc tụng, hoặc chép, hoặc chỗ có quyển kinh này đều nên dựng tháp bằng bảy thứ báu cho tột cao rộng đẹp đẽ, chẳng cần để xá lợi.

Vì sao? Vì trong đó đã có toàn thân của Đức Như Lai rồi. Tháp đó nên dùng tất cả hoa, hương, chuỗi ngọc, lọng lụa, tràng phan, kỹ nhạc, ca tụng, để cúng dường cung kính tôn trọng ngợi khen. Nếu có người thấy được pháp này mà lễ lạy cúng dường, phải biết những người đó đều gần đạo vô thượng chánh đẳng chánh giác.

Dược Vương! Có rất nhiều người tại gia làm đạo Bồ Tát, nếu chẳng có thể thấy nghe, đọc tụng, biên chép thọ trì, cúng dường được kinh Pháp Hoa này, phải biết người đó chưa khéo tu đạo Bồ Tát. Nếu có người được nghe kinh điển này, mới là khéo tu đạo Bồ Tát. Có chúng sanh nào cầu Phật đạo hoặc thấy hoặc nghe kinh Pháp Hoa này, nghe xong tin hiểu thọ trì, nên biết người đó được gần đạo vô thượng chánh đẳng chánh giác.

Dược Vương! Thí như có người khát tìm nước ở nơi gò cao kia xoi đào tìm đó, vẫn thấy đất khô biết rằng nước còn xa, ra công đào không thôi, lần thấy đất ướt rồi thấy đến bùn, tâm người đó quyết chắc biết rằng nước ắt gần.

Bồ Tát cũng lại như thế, nếu chưa nghe chưa hiểu chưa có thể tu tập kinh Pháp Hoa này, phải biết người đó cách đạo vô thượng chánh đẳng chánh giác còn xa.

Nếu được nghe hiểu suy gẫm tu tập kinh này, thời chắc biết được gần vô thượng chánh đẳng chánh giác.

Vì sao? Vì đạo vô thượng chánh đẳng chánh giác của Bồ Tát đều thuộc kinh này, kinh này mở môn phương tiện bày tướng chân thật. Tạng kinh Pháp Hoa này, xa kín nhiệm sâu không có người đến được, nay Phật vì giáo hóa để thành tựu Bồ Tát mà chỉ bày cho.

Dược Vương! Nếu có Bồ Tát nghe kinh Pháp Hoa này mà kinh nghi sợ sệt, phải biết đó là Bồ Tát mới phát tâm. Nếu hàng Thanh văn nghe kinh này mà kinh nghi sợ sệt, phải biết đó là hàng tăng thượng mạn(7).

5. Dược Vương! Nếu có người thiện nam, người thiện nữ nào, sau khi Đức Như Lai diệt độ muốn vì hàng bốn chúng mà nói kinh Pháp Hoa này thời phải nói cách thế nào? Người thiện nam, thiện nữ đó phải vào nhà Như Lai, mặc y Như Lai, ngồi tòa Như Lai, rồi mới nên vì bốn chúng mà rộng nói kinh này.

Nhà Như Lai chính là tâm từ bi lớn đối với trong tất cả chúng sanh, y Như Lai chính là lòng nhu hòa nhẫn nhục, tòa Như Lai chính là nhứt thiết pháp không. An trụ trong đây, sau rồi dùng tâm không biếng trễ vì các Bồ Tát và bốn chúng rộng nói kinh Pháp Hoa này.

Dược Vương! Bấy giờ ta ở nước khác sai hàng hóa nhơn làm chúng nhóm nghe pháp của người đó, ta cũng sai hóa Tỳ kheo, Tỳ kheo ni, Ưu bà tắc, Ưu bà di nghe người đó nói pháp. Các người biến hóa đó nghe pháp tin nhận thuận theo không hề trái. Nếu người nói pháp ở chỗ vắng vẻ, ta liền sai nhiều trời, rồng, quỉ, thần, Càn thát bà, A tu la v.v... nghe người đó nói pháp. Ta dầu ở nước khác nhưng luôn luôn khiến người nói pháp đó được thấy thân ta. Nếu ở trong kinh này quên mất câu lối, ta lại vì nói cho đó được đầy đủ.

Bấy giờ, Đức Thế Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:

6. Muốn bỏ tánh biếng lười. Nên phải nghe kinh này. Kinh này khó được nghe. Người tin nhận cũng khó. Như người khát cần nước. Xoi đào nơi gò cao. Vẫn thấy đất khô ráo. Biết cách nước còn xa. Lần thấy đất ướt bùn. Quyết chắc biết gần nước. Dược Vương! Ông nên biết. Các người như thế đó. Chẳng nghe kinh Pháp Hoa. Cách trí Phật rất xa. Nếu nghe kinh sâu này. Quyết rõ pháp Thanh văn. Đây là vua các kinh. Nghe xong suy gẫm kỹ. Phải biết rằng người đó. Gần nơi trí huệ Phật. Nếu người nói kinh này. Nên vào nhà Như Lai. Mặc y của Như Lai. Mà ngồi tòa Như Lai. Ở trong chúng không sợ. Rộng vì người giải nói. Từ bi lớn làm nhà. Y nhu hòa nhẫn nhục. Các pháp không làm tòa. Ở đó vì người nói. Nếu lúc nói kinh này. Có người lời ác mắng. Dao, gậy, ngói, đá đánh. Nhớ Phật nên phải nhịn. Ta trong muôn ức cõi. Hiện thân sạch bền chắc. Trải vô lượng ức kiếp. Vì chúng sanh nói Pháp. Sau khi ta diệt độ. Nếu hay nói kinh này. Ta sai hóa tứ chúng. Tỳ kheo, Tỳ kheo ni. Và nam, nữ thanh tịnh. Cúng dường nơi Pháp sư. Dẫn dắt các chúng sanh. Nhóm đó khiến nghe pháp. Nếu người muốn làm hại. Dao gậy cùng ngói đá. Thời khiến người biến hóa. Giữ gìn cho người đó. Nếu người nói Pháp Hoa. Ở riêng nơi vắng vẻ. Lặng lẽ không tiếng người. Đọc tụng kinh điển này. Bấy giờ ta vì hiện. Thân thanh tịnh sáng suốt. Nếu quên mất chương cú. Vì nói khiến thông thuộc. Nếu người đủ đức này. Hoặc vì bốn chúng nói. Chỗ vắng đọc tụng kinh. Đều được thấy thân ta. Nếu người ở chỗ vắng. Ta sai Trời, Long vương. Dạ xoa, quỷ, thần thảy. Vì làm chúng nghe pháp. Người đó ưa nói pháp. Phân giải không trở ngại. Nhờ các Phật hộ niệm. Hay khiến đại chúng mừng. Nếu ai gần Pháp sư. Mau được đạo Bồ Tát. Thuận theo thầy đó học. Được thấy hằng sa Phật.


THÍCH NGHĨA
(7) Tăng thượng mạn: Được ít mà lầm tự cho là được nhiều, chứng bậc thấp mà lầm cho là chứng bậc cao.