Một hôm Tất Đạt Đa đang chơi trong vườn với người em họ là Đề Bà Đạt Đa (Devadatta) thì có một con thiên nga dễ thương màu trắng bay ngang qua các ngọn cây. Đề Bà Đạt Đa, người lớn tuổi hơn hoàng tử nhiều và không mấy từ ái, giương cung tên bắn trúng cánh con vật xinh đẹp đó và nó rơi xuống đất.
Tất Đạt Đa vội chạy đến bế con vật sợ hãi đáng thương lên và nhẹ nhàng rút mũi tên ra khỏi cánh đẫm máu của nó. Sách vỡ cho chúng ta thấy đây là lần đầu tiên hoàng tử giáp mặt với đau khổ. Đề Bà Đạt Đa tức giận, bắt Tất Đạt Đa phải trả lại con chim, đòi quyền sở hữu chúng vì chàng đã bắn trúng nó. Hoàng tử từ chối, nói rằng nó thuộc quyền người nào cứu mạng nó. Chàng âu yếm vuốt ve con chim rồi thả nó bay đi.
Câu chuyện nhỏ về thời thơ ấu của Đức Phật này đã cho chúng ta một bài học lý thú về lòng nhân từ đối với anh chị em yếu kém hơn chúng ta, những chim muông và thú vật chung quanh ta. Ai từng thấy trẻ em hành hạ một số sinh vật ngu ngơ đáng thương mà không nghĩ đến cảnh khiếp sợ, đau khổ của chúng. Tất cả chúng ta, môn đồ của Đức Phật hiền từ, phải nêu gương yêu thương nhân ái với những súc vật và sinh vật bơ vơ khốn khổ đang trông chờ sự chăm sóc, thương cảm của chúng ta.