16. Cứu Cánh Niết Bàn

Sau nhiều năm giáo hóa, Phật đã già yếu, mệt mỏi, và biết chẳng bao lâu nữa Ngài sẽ giã biệt đồ chúng của Ngài. Ngay trước khi nhập diệt, Ngài tập hợp Tăng đoàn, khuyên họ vận dụng tinh thần và khả năng để truyền bá chánh pháp giữa nhân loại, yêu thương chung sống với nhau, tránh xa sân hận và ganh tỵ.

A Nan (Ananda) là đệ tử mà Phật yêu thương nhất. Khi thấy A Nan cầm lòng không đậu khóc lóc trước cảnh chia ly, Phật từ tốn khuyên thầy đừng khóc nữa, Phật dạy tất cả những gì có sanh, một ngày nào đó, ắt phải có tử. Định luật này không thể thay đổi được. Sau đó Ngài chỉ cho A Nan thấy chết không có gì đáng sợ, đó chỉ là sự thay đổi cái hình hài tàn tạ để được một thân tướng mới mẻ và đẹp đẽ hơn.

Phật đã vào cảnh an tịnh Niết bàn trong vòng tay của A Nan, nhưng Giáo pháp do Ngài trao truyền vẫn còn giúp đỡ nhân loại qua mọi thời đại.

Đã trên 2,500 năm kể từ khi Phật sống ở Ấn Độ, nhưng những lời dạy của Ngài ngày nay vẫn còn vĩ đại và tràn đầy an lạc cho con người như thời Ngài còn tại thế. Người Tây phương đang bắt đầu biết tôn kính Phật và đi theo con Đường tám nhánh cao quý mà Ngài đã vạch ra. Những ai vốn là Phật tử đều có một trách nhiệm lớn, đó là họ phải chỉ đường cho anh chị em ở Tây phương, những người đang tìm ánh sáng Chân lý. Họ phải cẩn thận thực hành những lời dạy cao quý này trong cuộc sống của họ, vì thực hành chúng là cách tốt nhất để đưa người đến với Đạo Phật.

Trong bài sau chúng ta sẽ học thêm chút ít về những Sự thật cao quý mà Ngài đã thuyết giảng. Giờ thì chúng ta đã biết được đôi nét về cuộc đời của Đức Phật, chúng ta sẽ thích thú hơn khi học đến Giáo pháp của Ngài.